GI.ẾT NG.ƯỜI RỒI NGỦ CÙNG X.ÁC CH.ẾT. HIỆN TRƯỜNG GIÒI BỌ, M.ÁU HÒA CÙNG NƯỚC VÀ DỊCH T.Ử TH.I KINH KHỦNG NHƯ THẾ NÀO? …M.áu của n.ạn nh.ân rải rác khắp nơi, từ sô pha đến sàn bếp. Nghe nói hung thủ trong cơn nóng giận đã r.a t.ay với bạn gái, n.ạn nh.ân chảy rất nhiều m.áu nhưng chưa ch.ết ngay. Tuy nhiên, gã không gọi xe cấp cứu, cũng không tìm cách ph.i t.ang, chỉ bế bạn gái lên giường và lặng lẽ đợi cô ấy trút hơi thở cuối cùng. Bạn nghĩ đó là điều kinh khủng nhất ư? Không phải. Sau khi bạn gái ch.ết, tên sát nhân vẫn sống bình thường, ban ngày đi làm, tối về tiếp tục ở cùng th.i th.ể bạn gái, ngủ chung với x.ác cô ấy trong nhiều ngày. Tuy nhiên, tình trạng này không kéo dài lâu, bởi vì mùi t.ử th.i quá nồng nặc, hàng xóm không chịu nổi nên báo với trưởng thôn và cảnh sát. Khi cảnh sát phá cửa vào nhà, vụ án mới bị phát hiện. Lúc đến hiện trường, chúng tôi thấy h.ung th.ủ đã rất cẩn thận trong việc bố trí căn phòng đặt th.i th.ể bạn gái. Ví dụ, để làm chậm quá trình phân hủy,...
Tớ đã từng nghĩ mình phải trở thành “ai đó” “Phải giỏi giang hơn. Phải giống người kia. Phải đạt được thành tựu này. Phải… phải… phải…” Đã có thời điểm tớ sống trong một vòng xoáy những điều “phải” như thế. Không phải vì tớ không có chính kiến. Mà bởi vì tớ sợ… không được yêu thương nếu là chính mình. Tớ còn nhớ rất rõ hồi cấp ba, trong một buổi họp phụ huynh, cô giáo nói với mẹ tớ: “Con chị ngoan nhưng hơi trầm. Cháu cần năng động, hướng ngoại hơn thì mới tiến xa được.” Hôm ấy về, mẹ không trách gì tớ. Chỉ nói một câu nhẹ nhàng: “Giá như con được như con bé lớp trưởng.” Tớ cười trừ. Nhưng trong lòng, một mầm mống nhỏ đã âm thầm nảy sinh: mình chưa đủ tốt. Từ đó, tớ bắt đầu tập nói nhiều hơn, cố gắng sôi nổi hơn, và gồng mình để trở nên “giống ai đó”. Tớ đăng ký tham gia đủ thứ hoạt động, dù trong lòng chỉ muốn ngồi một mình đọc sách. Tớ nói cười suốt cả ngày, rồi khi về nhà chỉ muốn vùi mặt vào gối vì kiệt sức. Lên đại học, mọi thứ càng rõ rệt. Trên mạng xã hội, bạn bè tớ ai cũng có m...